
Hàng ngàn chiến sĩ đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy sông, trong những đêm pháo sáng chói trời, trong những trận vượt sông giữa mưa bom bão đạn. Máu của các anh hòa trong dòng nước, thấm vào phù sa, làm nên linh hồn thiêng liêng cho vùng đất này.
Không ai có thể nhắc đến Thạch Hãn mà quên đi câu thơ làm rưng lệ triệu người của nhà thơ – chiến sĩ Lê Bá Dương:
“Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…”

Lời thơ ấy như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà đau đáu, như tiếng gọi của hồn thiêng sông núi, khiến mỗi người con đất Việt khi đến đây đều phải lặng lòng.
Mỗi độ tháng 7 – mùa tri ân, hàng vạn lượt người từ khắp mọi miền đất nước lại về đây, tay nâng những đóa thơm, ngọn nến lung linh, thả xuống dòng sông – như những lời cầu nguyện cho linh hồn người lính năm xưa.
Thạch Hãn giờ đây không chỉ là một dòng sông nữa, mà là biểu tượng sống động về lòng yêu nước, về tuổi trẻ cống hiến và sự hy sinh cao cả. Nơi đây trở thành địa chỉ đỏ trong hành trình về nguồn, là điểm đến thiêng liêng trong dòng chảy du lịch tâm linh – lịch sử của Quảng Trị – miền đất lửa anh hùng